Người dịch: Whistle

Tuy rằng không có thi thể biến dị, nhưng vầng trăng đỏ kỳ lạ kia vẫn mang đến vẻ u ám, bao phủ lấy tòa thành rộng lớn.

Các quầy hàng ven đường gần như đều đã dọn về nhà, chỉ còn một số ít chủ quầy cố chấp là đang kiên trì, hy vọng có khách ghé thăm.

Một quầy hàng trong số đó, tấm bạt đơn sơ chỉ che được mưa gió, phía dưới có hai người đang chậm rãi thưởng thức thành quả lao động của chủ quầy.

Khác với những vị khách khác trên con phố này, khí chất của hai người này không phải là thứ mà người lao động bình thường có thể có được.

“Vị hơi lạ.”

Trần Oanh mặc bộ đồ bó, đặt thìa xuống, dùng khăn tay lau ngón tay thon dài:

“Ta không quen lắm, huynh thích vị này sao?”

Món ăn ở vương triều Đại Lâm thường cay, ngọt, tuy rằng đa dạng, nhưng lại hơi cực đoan, tào phớ không phù hợp với khẩu vị của số đông.

Đặc biệt là vị mặn.

Chỉ có những người có khẩu vị đặc biệt, hoặc là những người nghèo không có nhiều tiền mới lựa chọn món này.

Trần Oanh chỉ nếm thử hai miếng rồi lắc đầu, đặt bát xuống.

“Cũng được.”

Chu Giáp khuấy bát tàu hủ, tàu hủ trắng, ớt đỏ, rau xanh trộn lẫn vào nhau, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn:

“Món này khiến ta nhớ đến trước kia.”

“Vậy sao?” Trần Oanh sáng mắt, tò mò hỏi.

Sau một thời gian tiếp xúc, Trần Oanh dần dần có chút hảo cảm với Chu Giáp, cũng hứng thú với cuộc sống trước kia của hắn.

“Gần đây có chuyện gì vậy?”

Chu Giáp không muốn nhắc đến quá khứ, quay đầu hỏi:

“Trong thành hình như hơi hỗn loạn, là do Lôi Tù sao?”

“Ừ.” Trần Oanh gật đầu:

“Hình Ngũ đã đắc tội với Lôi Tù, tên Lôi Tù kia, nhìn thì có vẻ hào sảng, nhưng lại là kẻ thù dai, lần này, gã ta muốn khiến cho Hình Ngũ thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.”

Thân bại danh liệt!

Nhà tan cửa nát!

Mấy chữ đơn giản này lại đại diện cho quyền lực khiến người ta khiếp sợ, còn có âm mưu “bẩn thỉu” không thể nào phơi bày ra ngoài ánh sáng.

“Hình Ngũ…” Chu Giáp trầm ngâm:

“Ông ta là tổng bộ đầu nha môn, cao thủ Hắc Thiết, đơn giản như vậy sao?”

“Đối với người khác đương nhiên là không dễ.” Trần Oanh nhún vai:

“Nhưng người ra tay là Lôi Tù, là con trai của Lôi bang chủ, là người kế thừa Thiên Hổ bang trong tương lai, những thân phận này đủ để đối phó với một Hắc Thiết.”

“Hừ!”

Trần Oanh hừ lạnh:

“Nếu như đối thủ không phải là Hình Ngũ, thậm chí còn không cần phiền phức như vậy.”

“Không ngờ…” Chu Giáp lắc đầu:

“Ta đã xem thường ảnh hưởng của Lôi Tù.”

“Cũng là do bản thân Hình Ngũ.” Trần Oanh khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh:

“Hình Ngũ tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng lại quá mức chính trực, “cứng quá dễ gãy”, ông ta không tham lam thì thôi, lại còn quản lý cả sự tham lam của thuộc hạ.”

“Đến Thạch Thành gần hai năm, bên cạnh Hình Ngũ gần như không có tâm phúc, ngay cả những gia đình quyền quý trong thành cũng bất mãn với ông ta, Hình Ngũ có ngày hôm nay cũng là tự chuốc lấy.”

Nói xong, Trần Oanh cười:

“Nói ra cũng buồn cười, chuyện này là do Lôi Tù lên tiếng, nhưng người đầu tiên ra tay lại là người của nha môn, e rằng không ai ngờ đến.”

Với địa vị của Hình Ngũ, nếu như ông ta có lòng giao hảo với các thế lực, cho dù là Lôi Tù, e là cũng không dám động đến ông ta.

Đáng tiếc…

Tính cách của Hình Ngũ đã quyết định cuộc đời ông ta.

“Thời buổi loạn lạc!” Chu Giáp thở dài.

Gần đây, không chỉ có chuyện của Hình Ngũ.

“Đúng vậy.” Trần Oanh gật đầu:

“Mấy hôm trước, đại đạo Thập Tam Ưng đã lấy trộm “bảo dược” tăng tuổi thọ của phủ thành chủ, chuyện đó vẫn chưa được giải quyết, lại xảy ra chuyện này, hơn nữa, còn có “tàn dư” của Chính Khí đường cần phải tiêu diệt.”

“E rằng tòa thành này sẽ loạn lạc một thời gian.”

Chu Giáp đặt thìa xuống, trầm ngâm.

Hắn đang suy nghĩ.

Gần đây, chi bằng ra khỏi thành, ban ngày thì không sao, còn ban đêm, trên nóc nhà luôn có người “bay qua bay lại”, rất ồn ào.

Ở ngoài thành, Chu Giáp có một căn cứ bí mật, dùng để trồng một số loại linh thực cần sử dụng nhiều nước.

“Thiếu chủ.”

Lúc này, một người phụ nữ vội vàng chạy đến, dừng lại trước mặt Trần Oanh:

“Trưởng lão truyền tin, bảo chúng ta ra tay.”

“Ồ!”

Trần Oanh nhướng mày, nhìn Chu Giáp:

“Chu huynh, muốn đi cùng không?”

“Thôi.” Chu Giáp lắc đầu:

“Ta còn có việc, phải ra khỏi thành.”

“Cũng được.” Trần Oanh không ép buộc, đứng dậy, chắp tay:

“Vậy ta xin cáo từ trước, khi nào rảnh, ta sẽ đến bái phỏng.”

“Được.”

Nhìn Trần Oanh rời đi, Chu Giáp lấy ra một ít tiền, đặt lên bàn, sau đó cầm áo tơi lên, mặc vào.

“Vèo!”

“Vèo vèo!”

Dưới màn mưa, hơn mười bóng người từ bốn phương tám hướng nhảy ra, bao vây một căn nhà.

“Thiếu chủ.”

Một người phụ nữ đến gần Trần Oanh, nhỏ giọng nói:

“Người sống trong căn nhà này tên là Quách Bình, tuy rằng tu vi không cao, nhưng lại bị Lôi thiếu gia ghi hận, muốn chúng ta bắt sống.”

“Dùng hình tra tấn.”

“Ừ.” Trần Oanh gật đầu, phất tay:

“Ra tay đi, giải quyết xong nơi này, chúng ta còn phải đi nơi khác.”

Hình Ngũ là tổng bộ đầu nha môn, cho dù tính cách có kỳ lạ đến đâu, bên cạnh ông ta cũng có mấy người tâm phúc, Quách Bình là một trong số đó.

Còn bọn họ, chính là phụ trách xử lý những người này.

“Vâng!”

Mọi người đáp, đồng loạt lao về phía căn nhà.

Một tên lục phẩm, trong mắt bọn họ chẳng là gì cả.

“Rầm!”

Cửa phòng trong nhà bị đá văng, tiếng đồ sứ, ghế gỗ vỡ vụn vang lên, sau đó là một loạt tiếng động trầm đục, tiếng ngã xuống đất.

“Hử?”

Trần Oanh đứng ngoài sân, cau mày, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Không ổn!”

“Có mai phục!”

Trần Oanh hét lên, không lùi mà tiến, kiếm quang giống như rồng bay, cuốn theo màn mưa, từng giọt mưa giống như mũi tên bắn về phía căn nhà.

Kiếm quang ẩn trong màn mưa, biến mất.

Vô Hình Kiếm!

“Đến hay lắm!”

Một tiếng hét lớn vang lên từ trong căn nhà, vô số gạch ngói bay lên, đón “mũi tên” bằng nước, sau đó, một bóng người theo sát phía sau.

0.52572 sec| 2402.086 kb